Mình thực sự cho rằng tuần 1 entry là đủ vì mình thực sự không muốn mất quá nhiều thời gian cho blog. Hơn nữa nhiều khi gõ hùng hục cả tối để rồi cuối cùng Yahoo có đăng lên nổi đâu? . Nhưng bận mấy thì bận vẫn phải có thời gian cho lướt web. Và cứ lướt là lại thấy có cái hay hay và hôm nay lại là 1 cái như thế. Mình không nghe đài hí hí hơi xấu hổ nhưng lượng thông tin chủ yếu mình biết là qua … báo điện tử, bập bõm thời sự nghe lỏm khi lượn sang phòng bố mẹ thư giãn ^^ (tiện khoe phòng cũng có TV cơ mừ … lười với cái điều khiển với cả mở cái che chắn TV của mẹ mình ^^ chưa kể xem xong lại phải đưa nó về nguyên trạng … hô hô ngại lắm nên ..thà không xem còn hơn ) và hóng chuyện buôn dưa lê . Vì không nghe đài nên mới bỏ lỡ câu chuyện đã cũ từ hôm kia thế này. Nhưng vì nội dung của nó tớ không thể bỏ qua và xúc động và không làm 1 entry và đổi theme vì nó. Và nó chính là : ………..
Ly và nước
Ly nói: "Tôi cô quạnh quá, tôi cần Nước, cho tôi chút nước nào!"
Chủ hỏi: "Được, cho ngươi nước rồi, ngươi sẽ không cô quạnh nữa phải không?"
Ly đáp: "Chắc vậy!"
Chủ đem Nước đến, rót vào trong Ly.
Nước rất nóng, Ly cảm thấy toàn thân mềm nhũn, rụng rời, tưởng như sắp tan chảy đến nơi. Ly nghĩ, đây chắc là sức mạnh của tình yêu.
Một lát Nước chỉ còn âm ấm, Ly cảm thấy dễ chịu vô cùng. Ly nghĩ, đây chính là mùi vị của cuộc sống.
Nước nguội đi, Ly bắt đầu sợ hãi, sợ hãi điều gì chính Ly cũng không biết. Ly nghĩ, đây chính là tư vị của sự mất mát.
Nước lạnh ngắt, Ly tuyệt vọng. Ly nghĩ, đây chính là 'an bài' của duyên phận.
Ly kêu lên: "Chủ nhân, mau đổ nước ra đi, tôi không cần nữa!"
Chủ không có đấy. Ly cảm thấy nghẹt thở. Nước đáng ghét, lạnh lẽo quá chừng, ở mãi trong lòng, thật là khó chịu.
Ly dùng sức lay thật mạnh. Ly chao mình, Nước rốt cục cũng phải chảy ra. Ly chưa kịp vui mừng, thì đã ngã nhào xuống đất.
Ly vỡ tan. Trước lúc chết, Ly nhìn thấy, mỗi mảnh của Ly, đều có đọng vết Nước. Lúc đó Ly mới biết, Ly yêu Nước, Ly thật sự rất yêu Nước. Nhưng mà, Ly không có cách nào để đưa Nước, nguyên vẹn, trở vào trong lòng được nữa.
Ly bật khóc, lệ hoà vào với Nước. Ly đang cố dùng chút sức lực cuối cùng, yêu Nước thêm lần nữa.
Chủ về. Ông ta nhặt những mảnh vỡ, một mảnh cứa vào ngón tay, làm bật máu ra.
Ly cười, tình yêu, rốt cục là cái gì, lẽ nào phải trải qua đớn đau mới biết trân trọng ?
Ly cười, tình yêu, rốt cục là cái gì, lẽ nào phải mất hết tất cả, không còn cách gì vãn hồi nữa mới chịu buông xuôi?
Mình nghĩ thấy hận chiếc ly. Sao cứ phải tìm mọi cách thoả mãn mình. Để rồi khi đạt được rồi cũng là khi nó nhận ra nó đã … yêu nước? Để rồi nó lại muốn yêu nước 1 lần nữa. Yêu nước nữa làm gì khi nó đâu còn nguyên vẹn như xưa? Cái cố gắng để yêu 1 lần nữa khi thân xác không còn thật cảm động nhưng cái gì cũng có giá của nó, tất cả đã quá muộn rồi.
Sự đời đôi khi cũng thật éo le, gần thì hắt hủi xa rồi nhớ nhung là lẽ thường tình. Nhưng sao tôi ghét từ …giừo tôi mới nhận ra đến thế? CÓ biết rằng tất cả đã tuột thất ự rồi không? Nếu thêm cố gắng chỉ làm cho cả nước và ly thêm đau khổ thì cố gắng để làm gì hả ly?