Ừ đúng thế đấy, vốn định viết 1 bài có nội dung hơn, rõ ràng hơn về Monotaku nhưng mà taku ạ, tồ không thể viết được. Tồ đành giới thiệu Taku qua câu chuyện dưới đây vậy.
Khi viết những dòng chữ này thì em biết chúng mình có thể mãi mãi sẽ là những người xa lạ. "Nhạy cảm quá đôi khi thành nghiệt ngã/Tự biết những điều không dám nghĩ từ lâu". Hai câu thơ đó dành cho em quả là không sai!
Nhiều lúc em cố quên anh, người đàn ông hút hồn em ngay từ cái nhìn ban đầu, nhưng đều không thắng nổi chính mình. Không phải vì khuôn mặt điển trai đầy nam tính, không phải anh là người tương đối thành đạt, mà tất cả vì khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt ngượng như con gái của anh khi đối diện với em. Sự tự tin, sắc nét trong giao tiếp hàng ngày ở ngoài đời lẫn trong công ty của anh bay mất! Còn em, mất tự tin hoàn toàn bởi mình chỉ là một người con gái rất bình thường, công việc vẫn chưa ổn định.
Ấn tượng đó mách bảo rằng trái tim em không còn tự do nữa. Hơn 2 năm qua, em không biết mình đã sai hay đúng khi lẩn tránh sự thúc giục của gia đình về chuyện gia thất, né tránh và lờ đi tình cảm sâu nặng của những người khác phái, mặc dù tất cả họ đều là tri thức, thậm chí rất thành đạt. Chẳng nhẽ chính em đã tạo nên sự bất hạnh cho chính mình? Nhiều lúc em cũng muốn nhắm mắt để gật đầu, để được khoác áo cưới như bao người con gái khác, để cho mẹ không buồn nữa… Nhưng lại không dám bởi từ nhỏ, sống trong gia đình không giàu có gì, nhưng luôn tràn ngập tiếng cười nên em rất sợ lấy người mà mình không có rung động, dù chỉ thoáng qua.
Em biết mình đã sai khi dám "bật đèn xanh" trước cho anh, một người cá tính mạnh, luôn khẳng định cái tôi của một người đàn ông theo đúng nghĩa. Giá như, giá như em không phải là người quá nặng khi để một hình bóng ai đó, giá như trái tim em cũng dễ yêu người khác như hội bạn của mình, và giá như…
Taku này, Tồ biết taku chả biết Tồ là ai. Có khi đi qua Tồ chỉ như đi qua cái cột điện ý nhờ? Ờ thế mà theo ý Tồ ý mà thì gặp nhau tình cờ, dây mơ rễ má ý mà, đến 3 cái là đủ thành duyên rồi. Taku đừng nói Tồ là dân khoa Anh-Mĩ mà đầu óc tồ … Phương Đông quá thể. Kệ tồ, thế Tồ mới là Tồ chứ. Taku mà đọc được bài trên Taku thấy sao? Tồ nói nhỏ Taku nghe nhé, Tồ thấy nó cứ vận vào tồ sao sao ý . taku chê Tồ nhạy cảm ừ cứ chê đi. Cơ mừ Tồ vẫn thấy sợ sợ sao ý. Tồ thấy bản thân Tồ là người nặng tình. CÓ người từng nói con gái nặng tình khổ lắm. Khổ hơn nữa khi Taku chả biết Tồ là ai. Khổ hơn nữa khi taku rất gần mà Tồ cứ thấy rất xa. Khổ lắm ý vì Tồ phải gọi taku là Taku. Khổ lắm lắm vì taku cũng chả biết Taku là Taku. Thế có tức không . Taku này Tồ chả sợ rung động nhất thời Tồ chỉ sợ tự tồ lại tự cứa vào bản thân tồ thôi. Rồi tồ tự khổ thôi.
Ờ mà Tồ còn sợ 1 điều nữa. Tồ sợ kết cục Tồ giống chị trong câu chuyện. Ừ, tồ hy vọng Taku cũng sẽ đi qua không để lại trong tồ dấu vết. Đấy tồ chỉ mong thế thôi. Chả biết được không nhờ?
hi hi ozzy cả nhà vì bạn Tồ bắt cả nhà phải đọc mấy dòng trên của Tồ. Khổ vốn bnạ Tồ định viết hẳn 1 bài về bạn taku cơ. Cơ mừ do tiện đang rỗi lại vừa đọc xong câu chuyện trên xúc động quá không kìm được. Sợ bỏ lâu lại tuột mất con cảm xúc . Để hôm khác Tồ viết cho các bạn về bạn Taku của Tồ.