Lâu lắm rồi không còn nhắc tới anh trong blog. Không biết em có cần phải cảm ơn cái blog này hay không khi mà sau khi viết hết những gì em chất chứa bao lâu nay, em thấy mình thanh thản hơn, đủ dũng cảm để sống cuộc sống không có anh.
CÓ kì quặc không nhỉ khi mà tất cả những tình cảm em giành cho anh trước kia cứ bay đâu mất mỗi lần anh em mình gần nhau honư. CÓ phải là anh không nhỉ? Hay là ai khác mà sao xa lạ thế?
Nghĩ về anh giờ em thấy mình trống rỗng. Dường như bao nhiêu những niềm vui ngày nào cứ xa , xa, xa lắm rồi vậy. CÓ lẽ nào … có lẽ nào ….
Ừ đúng em đã thôi ….. không còn tình cảm gì với anh nữa.
Với một câu chuyện tình yêu, có lẽ để đạt được đến "trạng thái" như em chắc sẽ là niềm mơ ước với rất nhiều cô gái. CÒn em, em thấy hụt hẫng. Đang từ một người có nơi xác định để dừng chân, đột nhiên mất phương hướng đến tội nghiệp.
Em chỉ cần anh mỗi khi máy móc giở chứng, có vô tâm quá không nhỉ? Thê smà igờ đến cái việc hỏi thăm sức khoẻ máy tính của em, cũng là bạn anh làm. ANh không đến nữa. Ừ, phải thôi!
Lần nọ anh đến, trước khi đi anh vừa nói vừa nhìn em dò hỏi:" ANh là người đến sau phải không?!"
Em cười tít mắt:"Ừ đúng rồi, thắc mắc gì!"
CŨng phải thôi, em nói em có người yêu mà.
Hôm nay bạn anh đến, chúng em có nói về anh. ANh bạn sau khi kể hết hoàn cảnh gia đình của anh. Ừ, anh nghèo, em biết. Ừ, anh nặng gánh, em biết. Bạn anh trố mắt nhìn em một hồi rồi nói tiếc cho anh sự nghiệp không như ý muốn vì gia đình. Ừ em nói em hiểu hết mà. Thế rồi anh ta ra về.
EM chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa. Thương anh lắm ư? Không phải. Mừng vì may mà mình không yêu người như vậy ư? Nhẫn tâm.
Em tiếc cho anh, tiếc cho em, tiếc cho 2 chúng ta. Mọi thứ còn quá dang dở.
EM cứ nghĩ sau này em sẽ viết những entry thay cho những xẻng kỉ niệm để chôn cất chuyện mình. Nhưng từ sau đấy, đây mới có thể coi là nhát xẻng đầu tiên. Có lẽ là đầu tiên âu cũng là cuối cùng.
Đơn giản vì chúng ta không hợp nhau, càng gần càng quá xa lạ. Dù em thương anh hết mực, nhưng đấy hình như chỉ là sự cảm thông, chia sẻ. Thương anh mà chả biết làm sao … Em nhớ lắm đôi mắt anh, đấy là một đôi mắt đẹp. Đen lay láy, rất trong, sáng ngời, tựa như 2 viên ngọc Thượng đế bỏ quên. Hãy nhắm đôi mắt lại để chúng ta cùng mơ. ANh nhé!
Mjss Tú Mẫm writes:nghe buồn quá.Hình như con gái ai cũng ích kỷ, ai cũng giữ cho mình một chút gì đó.chị thík cái câu xẻng kỷ niệm của e.Chị lại dùng từ đóng băng tình cảm.Hơi nhẫn tâm nhỉ? Nhưng đã kết thúc thì không bao h chị hâm nóng nó lại. Quay lại là một lối mòn, tốt nhất là nên mở cho mình một lối đi khác.
Tích cờ vờ writes:phù thế nào nhỉ, em cũng chẳng biết nữa, em chỉ thấy tiếc thôi.Hì hì em coi chuyện của em như là việc chôn cất mộ phần … nghe hơi kinh kinhvâng, em vẫn đi đấy chứ, chỉ là .. tự hỏi thế đi để làm gì? đi đâu?