Vì anh nói anh yêu em

Ở một thị xã hẻo lánh, nơi chỉ có đá, sỏi và ít đất bạc màu, có một câu chuyện tình. Người ta kể rằng ngày ấy trong bản có một cô bé gầy gò, đen đủi sống cùng người mẹ già nua ốm yếu ở tít cuối bản. Dù gia cảnh khó khăn nhưng mẹ cô vẫn một mực yêu cầu cô bé đến trường. Còn cô thì luôn muốn kiếm tiền nuôi mẹ. Cô bé luôn thui thủi, cô đơn một mình, mặc bạn bè trang lứa chơi đùa. Cô ngồi đấy, nơi hiên lớp, đôi mắt đượm buồn, nỗi buồn xa vắng, nỗi buồn mà ở tuổi cô chưa đáng có.

Trong bản còn có một cậu bé, cậu bé mồ côi. Ngày cậu đi học, đến trưa về làm lụng đến tối mịt, cũng đủ ngày 2 bữa cơm. Năm tháng qua đi, cậu đã thành chàng trai bản khoẻ mạnh, rắn rỏi. Để rồi anh đem lòng yêu thương cô bé ngày nào cũng ngồi nơi hiên lớp với đôi mắt buồn.

Từ nhỏ, anh yêu màu áo lính. Anh muốn lớn lên gia nhập vào đội ngũ an ninh, bảo vệ sự bình yên cho mọi người. Và anh cũng muốn bảo vệ cả cô bé nữa. Để biến ước mơ ấy thành sự thật, anh phải đi xa, phải xuống thủ đô học tập và rèn luyện. Ngày cuối cấp, đợi mọi người về hết, anh vội tìm cô bé, nắm tay cô chạy đến mỏm đá mà từ đây có thể nhìn rộng khắp cả bản làng. Cô bé mở to đôi mắt nhìn anh. Ánh mắt dò hỏi. Anh không biết nói gì trước lúc chia tay, vội thổ lộ lòng mình. ANh mong cô hiểu và chấp nhận tình cảm của anh bấy lâu nay kìm nén. Anh nói rằng anh yêu cô, mãi mãi yêu cô …

Trái tim thiếu nữ như bị bóp nghẹt. Mắt cô ứ nước. Cô lặng yên không nói. Anh không nói. Hai người đứng ngắm làng đang chìm dần trong sương. Họ chỉ ra về khi trời đã tối mịt.

Năm năm anh học tập dưới mái trường an ninh, năm năm anh và cô liên lạc qua thư. Cô bé ngày nào giờ đã trở thành cô gái duyên dáng. Mẹ cô sau những trận ốm liệt giường, một trận ốm nặng đã quật bà nằm xuống. Cô mất bà. Nỗi đau ấy anh là người đã chia sẻ với cô nhiều nhất. Nhờ anh, cô ngày đêm ra sức học hành. Họ hẹn nhau ở thủ đô khi cô đỗ đại học. Năm năm rồi cô không gặp anh, năm năm rồi anh chưa về bản một lần.

Thế rồi ngày ấy cũng đến, cô đỗ đại học. Cô háo hức được gặp anh, muốn cho anh thấy cô thay đổi thế nào, cô xinh đẹp ra sao, muốn cho anh thấy vì anh cô đã cố gắng hết mình. Vì anh nói anh yêu cô thế nên …

… Anh giống hệt như trong tưởng tượng của cô. Anh vẫn thế, gầy và đen đi nhiều. Nhưng anh rắn rỏi hơn. Cô mừng vì được gặp anh. Hôm ấy, họ đi bên nhau thật hạnh phúc. COn đường vốn dĩ đã dài rộng giờ ngỡ như không có điểm dừng.

Thế rồi anh ra trường với tấm bằng tốt nghiệp loại ưu. Anh được phân công công tác tại Hà Nội. Thật may mắn. Cô chưa kịp tổ chức cho anh một bữa tiệc ăn mừng thì anh đã đến tìm cô. Anh nói rằng cô hãy quên anh đi, rằng anh đã yêu người con gái khác và rằng anh rất xin lỗi cô, mong cô tha thứ.

Trái tim cô gái vỡ oà. Trời đất như đảo điên. Cô không tin vào tai mình. Cô vừa khóc vừa chạy, mặc kệ tiếng anh thất thanh đuổi theo sau. Anh đã nói anh yêu cô thế mà ….

Cô tiếp tục tháng ngày sinh viên của mình và học cách quên anh. Bạn bè kháo nhau rằng người yêu anh là con của vị tai to mặt lớn, vì thế anh đã bỏ rơi cô. Cô lại lặng lẽ như xưa. Trái tim cô chết lặng. Cô học ngày học đêm, để rồi đêm về nằm trong chăn, cô khóc tấm tức một mình. Vì anh đã nói anh yêu cô thế nên ….

Ra trường, cô bỏ chạy về bản làng nơi cô sinh ra và lớn lên, bỏ lại đằng sau tiếng gọi mời của đô thị. Cô trốn chạy khỏi anh. Bọn trẻ ở bản cô vẫn cần cái chữ. Cô ngày ngày đứng lớp dạy học, chiều nào cô cũng ra mỏm đá, nơi anh từng nói anh yêu cô, mãi mãi yêu cô, …

Một chiều, cô đang đứng trên mỏm đá, chợ thấy ai đó đặt túi xách xuống đất đứng sau lưng cô. Cô quay lại. Là anh! Anh đứng đấy, quân hàm trên vai. Anh nhìn cô trìu mến, cái nhìn khi lần đầu anh nói anh yêu cô. Anh cứ ngỡ có thể lừa dối bản thân mình nhưng anh không thể. Anh không thể quên được cô. Hình ảnh cô bé ngồi bên hiên lớp hướng đôi mắt buồn man mác ngoài sân trường đã tạc vào tim anh những nét chạm khó phai. Anh hiểu anh yêu cô. Vì thế anh đã tìm cô, tiện trong đợt công tác 15 ngày. ANh về đây cầu xin cô tha thứ. Anh hứa sẽ bỏ tất cả để chuyển công tác về đây, sống cùng cô đến trọn cuộc đời. 15 ngày hết, anh ra đi vội vã. Cô tin anh, tin anh như con chiên ngoan đạo tin ở đức chúa trời.

Cô chờ mãi, chỡ mãi, hết tháng này sang tháng khác. ANh không trở lại. Cô buồn. Nỗi buồn của cô thêm đặc quánh. Một ngày, cả bản xôn xao. Cô không tin ở mắt mình. ANh trở về. Về bên cô. Anh anừm đấy, mắt nhắm nghiền. Người ta nói anh đã xin chuyển công tác về quê hương, nơi vợ anh đang công tác. Trước khi đi, đội của anh còn một nhiệm vụ triệt phá đường dây vận chuyển ma tuý. ANh hăm hở ra đi thực hiện nhiệm vụ cuối với đồng đội. Đấy cũng là lần cuối. Trên đường đưa anh đi cấp cứu, anh chỉ nhắc đi nhắc lại hãy đưa anh về bên cô. Vì anh đã nói anh yêu cô thế nên …

Anh giờ ở đây, bên cô. Nhưng họ giờ âm dương cách biệt. Cô đem anh đi hoả táng. Cầm lọ tro trong tay, cô lại cùng anh đến mỏm đá, nơi anh nói yêu cô, mãi mãi yêu cô. Cô nghĩ về anh, về cô, về những kỉ niệm họ đã có. Thế rồi cô ôm anh, lao xuống vực để cô cùng anh được sống bên nhau như anh đã hứa. Vì anh nói anh yêu cô thế nên …

Sau này người ta đốt ngôi nhà của cô gái và của chàng trai khi xưa từng sống. CÒn vực mà cô gái quyên sinh được gọi là vực Vong Tình. Các đôi trai gái trong bản trong bản yêu nhau thường đến vực khấn vái để mong được đôi trai gái năm xưa phù hộ.

*************

Truyện trên đây là do bạn Tồ viết , không hay nhưng mà đừng ném trứng thối vào tớ nhá

Cảm hứng viết truyện này được lấy từ câu chuyện của cô bạn. Bạn tớ kể bạn ý có 1 người bạn gái, xinh đẹp, dáng chuẩn như người mẫu ý, cao 1m65 , học Kinh tế đối ngoại FTU, yêu 1 anh An Ninh điều tra của PSA. Anh ý có 1 mơ ước đẹp lắm là làm công an để trả thù cho bố anh ý vì bị hất khỏi ngành do bị vu khống . Ban đầu 2 anh chị cũng yêu nhau say đắm. Xong do thế nào đấy, bạn tớ bảo 2 đứa bọn nó trẻ con . Anh kia chắc do ở trong PSA, có người yêu xinh nên không yên tâm rèn luyện hay sao ý, thế là suốt ngày ghen bóng ghen gió , nói là con gái học FTU toàn chào mời lả lơi người ta , không đứng đắn , bạn kai bạn ý mới vặc lại, thế là hậu quả nàng ta bị ăn 1 cái tát như trời giáng vào má. Xong khóc thút thít, bỏ sang nhà con bạn tớ mà má vẫn còn lằn đỏ 5 bàn tay anh yêu trên má (bạo lực quá).

-> Sau vụ này tớ bảo thật, sau này lấy chồng biết võ cũng nên cẩn thận tý, không nó khỏe quá, nó tát cho lệch quai hàm thì ăn sao được T_T

14 Replies to “Vì anh nói anh yêu em”

  1. POEM writes:mie cái thằng, dám nói con gái FTU thế đấy, dân FTU có những em như thế thật mà khổ nỗi toàn là các em đình đám, thế là ng ta nhìn vào cứ vu cho cả họ FTU là như thế, thiển cận quá [-(

  2. Tích cờ vờ writes:chịp chịp đề nghị mày T’hơ ăn nói lịch sự tý, sao lại văng tục ở blog tao thế hị hị, hết con Trâu vãi viếc đầy blog tao giờ lại sang mày, đùa, cái thằng này cũng dở thật he he, kệ nó, he he họ noó giìkệ họ quan tâm làm giề he he. mày thấy tao viết được không ^^

  3. HuongLuu writes:hic, xuc dong that, to suyt khoc day…hic mot chuyen tinh buon, sao cau lai nghi no buon the? to chi thich cau chuyen ket thuc co hau, du trong thuc te no k n.

  4. Tích cờ vờ writes:ừ còn tớ thì khóc từ đêm kia đến khi gõ xong. Hình như tớ chưa truyền đạt hết ý đồ thì phải ….ừ tại vì tớ chưa thấy chuyện tình nào mà vui cả. Buồn vì anh đã nói anh yêu em mà.Truyện có hậu chỉ trong cổ tích, cứ thực tế là hơn Hương ạ ^^

  5. Mjss Tú Mẫm writes:nghe chuối củ quá.e làm chị mất hết lòng tin vào con trai trường chị rồi.ex của chị cũng ở trong trường đấy.may mà ex chưa bao h đánh chị.mà thằng ranh con ấy tên là gì vậy?nó người ở đâu?biết đâu chị lại biết.

  6. Tích cờ vờ writes:cái gì chuối ạ? truyện em viết hay là cái sự thật phũ phàng kia ạ? Hị hị con trai trường chị được mà ^^ em có muốn còn chưa được he he. Hiịhiịđánh hay không là tuỳ người. Nó mà đánh thì có học trường em (con trai NN T_T) nó cũng đánh hị hị khác cái là thằng học võ nó khoẻ hơn, nó đánh đau hơn thoaiDạ thằng ranh con ý tên gì thiìem chả dám khai. Nó người Thanh Hoá ạ ^^. Chết chết em kô dám hé ra đâu ạ, không chuyện này lan ra anh ý băm vằm cả con bạn em lẫn em ra làm trăm mảnh ….

  7. [deleted] writes:com phát nữa, vẫn chưa hết ức chếchả biết anh kia có ước mơ cao đẹp đến đâu, đánh phụ nữ thì tớ coi ko bằng cái đinh

  8. [deleted] writes:mk đánh bỏ cái thằng CA fò kia đi, đọc thấy ức chế đek chịu đc. Chả biết đúng sai đâu, đánh con gái là éo thể chấp nhận đc rồiem xinh kia đá mie cái thằng kia đi, bố khỉ

  9. Tích cờ vờ writes:àơ tớ cũng thương con bé ý, tội nó, nhưng mà bỏ thì con kia bảo vẫn yêu. Bố khỉ, yêu đương nó khổ thế đấy. Ờ em kia xinh nhưng anh kai cũng đẹp trai đếch chịu được hị hị. QỪ tớ cũng ghê tay đấy, bình thường rõ hiền mà trong lòng chả biết thế nào. Dã man!

  10. [deleted] writes:tất nhiên vẫn có những đứa con gái đáng đánh lắm, nhìn là muốn đạp mẹ nó xuống sông Tô Lịch rồi

  11. [deleted] writes:mà đẹp trai thì làm sao, cứ đẹp trai là thik đánh ai thì đánh à, vẻ bề ngoài thì nói lên điều jì???

  12. Tích cờ vờ writes:íây chết kô kô cái bạn gái này thì chả đáng đánh đâu, xinh xắn, thông minh, mỗi tội trẻ con, trẻ con mà ở với thằng người lớn thì lâu ngày thể nào cũng sinh chuyện, nó điên lên mới đập cho.Ờ ý tớ là 2 bên so bề nhan sắc là kô thua nhau chứ chả phải đẹp zai thì có quyền đánh đâu, có nuôi nhau buổi nào đâu mà đòi đánh

  13. [deleted] writes:tớ có bảo em kia đáng đánh đâu =)), tớ bảo là vẫn có những con đáng đánh thôi :))

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *