Tự do, tôi muốn tự do .
Không một lời nào có thể miêu tả những gì mình đang cảm nhận. Đau đến thắt lòng , cay đắng đến ngắt lưỡi.
Nhiều lần muốn xé toang lồng ngực, máu me trên tay, xương trắng tróc ra nhe nhởn cùng máu me, quỳ xuống trước bão táp mà thét vang trời. CÓ người bình phẩm là tởm thế, nhưng có một người hiểu. Mụ nhỉ?
Không thể tưởng có đường gươm như thế
Dù lời thần xui khiến tự trời cao
Thần cũng lầm như hạ giới
Đứa con thơ tội lỗi tự khi nào
Khi ngực trẻ hồn nhiên non nớt quá
Thì tình yêu có phút dại khờ thôi
Mây vẫn trắng để tang trời vĩnh cữu
Mỵ Châu ơi oan nghiệt đến khi nào
***
Ta quay cuồng trong cơ say điên loạn
Trời rung đất rung mặt nước rung
Gió cuốn ta đi đến tửu quán
Rượu hầu gái đẹp cũng sắc hồng
Ngửa mặt thét trời rằng quân tử
Trên đời dễ mấy mực hồng quần
Cuồng phong đưa đẩy bậc tài nhân
Bên bờ mặt nước phong lưu chảy
Vô tình đâu biết ý người soi
Xắn áo bứt hồng thả dòng nước
Hồng vấn vương người chẳng chịu trôi
Cánh tựa mỹ nhân say vũ khúc
Xoay tròn mất hút cùng thủy mây
************
Dệt tầm gai
Chúng mình ở hai miền
Ngày nào em cũng khóc…
Anh yêu của em
Em yêu anh cuồng điên
Yêu đến tan cả em
Ào tung ký ức
Ngày dài hơn mùa
Em mong mỏi
Em ( có lúc) như một tội đồ nông nổi
…Em nghe thấy nhịp cánh êm ái ân
Một làn gió thổi sương thao thác
Đêm run theo tiếng nấc
Về đi anh!
Cài then tiếng khóc của em bằng đôi môi anh
Đưa em vào giấc ngủ nồng nàn, quên đi những
đêm chập chờn trĩu nặng
Ngày nối ngày bằng hy vọng
Em là người dệt tầm gai…
Em nhẫn nại chắt chiu từng niềm vui
Nhưng lại gặp rất nhiều nỗi khổ
Truân chuyên đè lên thanh thản
Ôi, sự trái ngược – những sợi tầm gai!
Không kỳ vọng những điều lớn lao
Em lặng lẽ dệt hạnh phúc từ những nỗi buồn – những
sợi tầm gai – không ai nhìn thấy
Gai tầm gai đâm em đau đớn
Em chờ anh mãi…
Tưởng chừng không vượt nổi cái lạnh, em đã
khóc trên hai bàn tay trầy xước
Những giọt tâm hồn thấm xước mười ngón
tay rớm máu
Ngay cả khi anh làm em buồn thảng thốt
Em vẫn hướng về anh bằng tình yêu trọn
vẹn của mình.
Dệt tầm gai đến bao giờ?
Mỗi ngày dài hơn một mùa
Dệt tầm gai đến bao giờ?
Về đi anh,
Cài then những ngón tay trầy xước của em
bằng Anh.