Chuyện 1:
Hôm qua dù thấy không cần thiết, mình vẫn đến gặp Miumiu-cái con mèo ấy. Đến khi nói chuyện, hai đứa tâm thần bắt đầu phát bệnh, không biết con mèo ấy thế nào, nhưng mình thì được một trận, hơi tỉnh người nhưng vẫn hơi say. Nói chung, cuộc gặp hôm qua khiến mình phải có lựa chọn, hoặc là tiếp tục ngập vào cái mà người ta gọi là tâm thần, hoặc là biết "đúc rút kinh nghiệm từ lịch sử để từ đó chiêm nghiệm và có bài học cho bản thân". Con mèo ấy bảo mình nên học bơi trong cái đống đấy. Nhưng mình bảo là mình không biết bơi, và cũng không có ý định học bơi. Mình cũng bảo với nó là tất cả những lời khuyên nó nói với mình, mình sẽ không làm theo bất cứ cái gì, không phải chỉ riêng nó khuyên, mà kể cả lời khuyên của bất cứ ai. Mình cố chấp, biết mình vướng vào vấn đề nhưng lại để mặc nó, thả nó muốn đi đến đâu thì đến, không hề giải quyết mà cũng không có ham muốn giải quyết. Miu ơi tôi là thế, tôi là một con Ma kết như thế. Tôi thậm chí nghi ngờ chính bản thân mình có phải tôi muốn thế không hay do tôi lười nhác, tôi nhát gan không dám giải quyết vấn đề? Hèn hạ đúng không? Tôi kể vấn đề của tôi rất trơn tru, nhưng đến khi nói giải quyết đi, thì tôi không giải quyết, tôi không bao giờ có kết luận.
Miu nói miu sợ tôi sẽ ngập ngụa, đi vào lối cũ của miu, miu yên tâm, tôi tin tôi không bị thế đâu. Khi nghe rap, tôi chỉ nghe beat của nó và tiếp tục cuồng si trong vũ khúc của tôi. Tôi không hiểu nó nói gì đâu mà cũng chả muốn hiểu.
Hôm qua dù biết thể nào cũng bị mắng nhưng tôi vấn nấn ná ngồi với miu vì tôi biết tôi cần cuộc nói chuyện này. Tôi quay về vì tôi dám làm dám chịu. Ma kết là thế!
Khi miu quay đi, tôi thấy vô vọng vô cùng, 2 đứa 2 niềm đau, cô độc ra về, về cái ổ của mình. Trên đường đi về, tôi rất sợ, tôi sợ bị tai nạn miu ạ. Kính tôi hôm qua đột nhiên rất mờ, do hơi thở của tôi mờ kính, do nước mưa, tôi rất sợ bị tai nạn lần nữa. Trong đầu tôi thì luôn thúc giục tôi trốn vào nhà ai đấy đừng về vội để tránh cơn thịnh nộ của bố mẹ, sự hèn nhát trong tôi sống dậy. Tôi cũng muốn về nhà ông xin tá túc 1 đêm- tôi vẫn muốn nói chuyện. Tôi rất muốn tôi với ông nói với nhau ra tấm ra món – nhưng tôi biết với kiểu nói chuyện của mình thì không bao giờ ra cái gì được. Tôi sợ, rất sợ về nhà, nhưng tôi vẫn về, và nhận lỗi, trận lôi đình của mẹ tôi hôm qua tôi cảm giác mình gánh được. Tôi thấy lỗi.
Chuyện 2:
Em không hiểu chuyện mình, chuyện của chúng ta, sẽ đi đâu về đâu. em không muốn như thế này nữa nhưng em không hề chống cự lại hoàn cảnh. Có lúc em muón là một cô gái hư hỏng, nhưng anh là lý do giữ em lại. CÓ lúc em muốn là kẻ lăng nhăng nhưng anh là bến đậu níu kéo em lại. Anh thấy đấy, em không thể đi quá xa khỏi anh. Anh như người trong nhà trông đứa em nhỏ ngoài sân. Em như đứa em nhỏ chơi đùa trong sân. Mỗi lần muốn vượt rào anh lôi em lại. Và khi em đột ngột biến mất, anh lo lắng nôn nóng đi tìm về. Anh tìm em để làm gì? ANh sợ trách nhiệm à? ANh sợ chịu trách nhiệm vì để em biến mất à? Hay anh coi việc trông em là nghề của anh? là cái mặc định như thế?
************
Contradiction writes::). Trong vũ trụ , con người là quan trọng nhất . Thay đổi được con người thì gì gì cũng thay đổi được . Cố lên !
Tích cờ vờ writes:nói thê snào đây, tớ thực sự không muốn thay đổi con người T_T