10h sáng …..
– Mày à , mày đang ở đâu thế? Tao lên phòng mày nhé
– Ừ …. OK
10' sau ….
Trèo 4 tầng gác ẩm mốc xì
– Cộc … cộc … cộc …. (tay cầm tập bài in nóng rẫy cùng một tập phô tô)
– Ai đấy?
– Cộc .. cộc … cộc ….
– Ai đấy?
– (không lẽ mình hét lên ở ngoài à? Thế có bị coi là ô nhiễm âm thanh không nhỉ?) thế là cộc … cộc … cộc
– Đã bảo là ai đấy . Một cái đầu bù xù ngái ngủ ngáp ngáp, miệng đớp đớp được vài cái thò ra
– Ờ …. có nhà không bạn nhỉ
– Ờ … đi ăn cơm chưa về
– Ờ cảm ơn
Lại trèo 4 lầu ẩm mốc xì
10h 15' cổng TX
Con bé lao với vận tốc trung bình cộng của chạy và đi bộ. nắng vàng rơi trên vai. Thiếu cái biển xanh nữa cho nó đủ bộ lãng nhách . Ban nãy gọi điện cho con dở, nó bảo đang măm măm . Măm cứ măm đê, tớ lượn. Lao qua cái cổng. tập giấy trên tay hờ hững, hững hờ vì yên tâm chả thằng hâm nào lại đi giật một tập giấy phô tô. Vô tình cũng một vật thể phóng theo phương vuông góc với phương con bé đang lao. Tốc độ có thể coi là vô tình mà trùng. May cái con bé dạo này trực giác phản xạ cũng tốt, bẻ được góc sang trái.
Xoạch ….
Tập giấy hờ hững trên tay bay lả tả trước và sau lưng con bé. Phản xạ tiếp theo của con bé là quay ngoắt lưng lại không chần chừ để nhặt giấy tờ. Đùa, của đống tiền chứ đùa, bài này định đem đi nộp cô chứ bộ . Cái vật thể kia cũng phản ứng nhanh chẳng kém. Thay vì om chân tháo chạy thì cũng biết cúi xuống nhặt lia lịa giấy tờ.
COn bé không ngẩng lên mà cũng chẳng kêu ca. Nhặt vội giấy tờ, vơ được cái gì thì vơ. Nhìn vũng nước mà sướng là không tơ fnào bay vào cái vũng đen đen ấy. Vật thể kia cất tiếng
– Tớ xin lỗi
Không ngẩng lên, con bé nhặt tiếp, miệng "ừ"
Đến tờ giấy cuối cùng, hai cái tay cùng chạm vào tờ giấy trắng tinh. COn bé khựng tay lại. Cái tay của vật thể kia cũng dừng cùng với tay nó. XOng phản ứng tốt hơn, cầm nốt lên.
Hai đứa cùng đứng, con bé không ngẩng lên. Vật thể kia đưa nó tập bài. Miệng tiếp tục:
– CHo tớ xin lỗi nhé
– Ừ không sao
COn bé quay ngoắt đi thẳng. Mặt không buồn ngẩng lên nên nso cũng không biết mặt cái vật thể kia là gì.
……
Nó không ngẩng lên, nên không biết có bao nhiêu người chứng kiến cảnh ấy, bao nhiêu người mắt chữ A và miệng chữ O. Chỉ biết sau vụ đấy, nó lại được đề cử cho giải bình chọn những tình huống hàn Xẻng nhất ở TX dù nó không ở trong đấy ngày nào. CÒn nó thì không quan tâm và cũng chẳng hiểu sao mọi người phải nghĩ ngợi nhiều như thế.
Đúng là người mong thế thì chẳng được, người không quan tâm thì mọi thứ cứ lao vào.
Lãng nhách và bo ding