Gần đây phải nghe nhiều lời nặng nề, chê bai thế này thế nọ. Rằng mình …. abc … abc … rằng mình xyz … xyz … Sợ nhề. Nói thật nhớ nếu tớ mà sợ mấy câu đấy thì tớ chả phải là Tồ nhá. Thế nên là nói thoải mái đi mấy ku . Lại đây lại đây cần thiết anh cho mấy chú về húp cháo đêm nay một sọt nào . Dám nói anh thế là mấy chú không được, không được đâu đấy
Cái căn bản ở đây là đứa nào biết đứa nào đúng. Tớ là tớ chả cần tổ chức chính phủ đoàn thể nào đâu nhớ . Nể thì làm thôi. CÒn đây àm không thích thì chỉ cần quẫy đuôi, đá hậu một cái là khối đứa tháng đấy treo niêu . Láo nó quen đi. Hạch sách ở đâu thì không biết chứ giở cái thói ấy trước mặt Tồ là nọ được. Hiểu chưa ? Thủng chửa? Gớm nữa, nể quá lại tưởng người ta sợ hớ hớ hớ
***
Ba hôm nay chiến tranh lạnh với mẹ. Mà cũng chẳng có gì to tát.
CHỉ là mẹ bảo mình soạn cho mẹ cái đề như mọi khi . Đề thì mẹ cứ nhồi cho thật dài, xong lại bắt mình nén sao cho đúng còn 1 trang A4 thôi. Thế mà mẹ vẫn còn đòi trình bày phải lề, phải dòng, phải chữ to, phải in đậm . Đem ra ngoài hàng ở đâu cũng lạy nên mình làm cũng phải đánh vật. Mình in ra đưa cho mẹ xem. Mẹ gật đầu bảo thế được rồi nên mình mới yên tâm đi ngủ, đi học. Ai dè đến lúc đem đi phô tô mẹ mới phát hiện ra là không in đậm từng câu hỏi được. Khổ, mình quen soạn đề của mình có bao giờ phải in đậm từng câu nhỏ một đâu nên không in đậm cho mẹ mấy chỗ. Mẹ lại nhờ bố sửa lại. Bố sửa lại thì tất nhiên là với mức độ nén thế thì nó sang mất trang sau. XOng bố cứ thế mà phô tô trong khi yêu cầu của mẹ là không được sang trang. Nhưng mẹ không hiểu là nếu in đậm thì không có cách nào là không sang trang được cả nếu mẹ cứ nhất định giữ nguyên cỡ chữ
Thế là về mẹ cứ đổ riệt cho mình việc không in đậm. Thế rồi mẹ nói thế nào mà mình là đứa khốn nạn, đứa mất dạy . Thực ra là tớ cũng chả lạ lẫm gì với mấy câu đấy của mẹ tớ đâu. Mẹ từ ngày tiền mãn kinh đến giờ vốn tính khí đã trái khoáy, hay giận hờn vớ vẩn nên tớ xưa nay cũng chỉ giả câm giả điếc cho qua chuyện . Nhưng mà lần này tớ cũng ức chế sẵn rồi cơ . Cả ngày đi học đi làm đã bị chửi cho như . Về chưa kịp hiểu gì đã bị tế sống tiếp. Mà cái căn bản là mẹ đẻ ra mình lại bảo mình mất dạy, khốn nạn chứ . Tớ nói thật, tớ mà như mẹ tớ chửi tớ thì cả thế giới này chả ai tử tế nên người được cả.
Thế nên lần này quyết không thể để mẹ lăng mạ mình như thế được. Tớ không thương bản thân tớ thì ai thương tớ đây? Mình càng đặt niềm tin vào ai thì họ cũng đều đẩy ra thôi . Thế nên tớ phải bảo vệ bản thân tớ. Nó nghe mấy câu chửi của người đời là đủ rồi, giờ ngay đến mẹ nó còn xúc phạm nó thế, dù biết mẹ chỉ chửi cho sướng miệng thì tớ cũng không phải là cái bồ để đựng tất cả những thứ rác rưởi ấy. Tớ đã nói phải trái là chính mẹ bảo tớ như thế là OK rồi thì tớ mới đi học chứ không tớ đã ngồi lại mà đánh vật. Mà đấy đâu phải lỗi của tớ mà mẹ tớ chửi tớ thế. Thế mà mẹ tớ bảo tớ dám cãi mẹ , là không coi mẹ ra gì . XOng định đánh tớ. Tớ chả thấy mình có lỗi gì mà về phải bị đánh cả. Tớ gạt tay mẹ ra. Thế là mẹ tớ bảo tớ khốn nạn tiếp . Bảo là dám đánh cả mẹ . Khỉ thật, tớ làm gì nên tội cơ cứ. Thế rồi giờ mẹ tớ giận dỗi, đòi ăn riêng ở riêng. Lại giận dỗi tớ
Mọi lần tớ có thể cho qua được nhưng mà lần này thì quá lắm rồi! Có lẽ đã đến lúc mẹ hiểu tớ không phải là một đứa ăn bám và không hiểu gì nữa rồi. Tớ có thể sống 1 mình và rất vui là đằng khác. Nhưng tớ vẫn có trách nhiệm với người thân của tớ. Tớ không giống bọn muốn sống rieêg để tự do. Tớ sống 1 mình nghĩa là tớ có tự khả năng chăm sóc và nuôi bản thân mình. Mje đã rèn rũa con từ nhỏ là một người rắn rỏi, độc lập thì sao mẹ không hieể là khoá huấn luyện của mẹ đã xong và con đã tốt nghiệp 1 cách xuất sắc Lúc nào mẹ cũng sợ con lớn nhanh quá, sợ con hư nên lúc nào trong đầu mẹ cũng có ý nghĩ kiểu xã hội đen là phải dằn mặt để con biết trên biết dưới . Mẹ không hiểu ở ngoài đời con phải đấu tranh thế nào, về nhà con chỉ muốn được vui vẻ mà mẹ cũng không cho con được sao? Con không cần biết bên ngoài vất vả thế nào, con chỉ biết là đã về nhà thiìmọi việc bên ngoài bực tức đừng mang về nhà nữa thôi. Sao mẹ không làm được như thế? Sao mẹ không hiểu Tồ của mẹ đã trưởng thành? Con cũng biết cái gì là đúng cái gì là sai. Con không phải là đứa mẹ chỉ đâu đánh đấy nữa đâu .
Giờ con cũng có khát khao, cũng muốn cống hiến sức mình. Con không muốn chỉ sống cuộc sống ích kỉ lo cho riêng bản thân mình như mẹ đâu. Mẹ đừng giận con. Với con sống là phải cống hiến, bất kể bằng cách nào. Con không ngại bọn sâu mọt cản đường con đâu.
Mẹ ơi, vì mẹ con đã hy sinh rất nhiều, trong đấy có khao khát có đam mê của con, có cả cơ hội cuộc dời con. Con bỏ qua tất cả vì mẹ, vì gia đình mình, vì cả gia đình tương lai mẹ muốn con xây dựng. Nhưng giờ con không muốn từ bỏ nữa mẹ ạ. Mẹ hiểu cho con. Mẹ luôn nói : "Người có tài mà không có đức là kẻ vô dụng, người có đức mà không có taàilàm việc gì cũng khó". Mẹ luôn muốn con hoàn thiện đức mình trước rồi mới cần những cái khác. Nhưng mà cái đức mẹ rèn con hơi quá lửa rồi. Tự đáy bản thân con, con thấy con cũng có chút tài. Giờ con muốn đánh thức con người ấy dậy. Con thà làm một kẻ vô duụngcòn hơn không côốnghiến dược gì, cả đời chỉ ôm cái đức của mình khư khư, con thấy kẻ như vậy đáng thương hơn.
Mẹ biết không, bọn sâu mọt giờ nhiều lắm. Nếu không có ai xây dựng thì cái xã hội này sẽ đổ mất. Nếu ai cũng chỉ chăm chăm lo cái bản thân mình như mẹ thì ai sẽ xây đây? Mẹ hiểu cho con dù rằng con bất hiếu. Con duùlà con gái nhưng chính mẹ đã rèn dũa con như một người đàn ông cơ mà? Con đi lên không phải vì danh vọng. Con chỉ đi bằng chính đôi chân mình. Lên cao là do năng lực bản thân con, mẹ đừng buồn nữa. Nếu chồng con không yêu con thì đó là do anh ta quá ngu xuẩn cứ không phải vì con gái mẹ đâu. Mà người như thế con cũng sẽ chẳng bao giờ lấy đâu mà mẹ lo
Chặng đường con đi còn dài, con sẽ vững từng bước đi lên. Rồi mẹ sẽ thấy con sẽ cống hiến những pha ngoạn mục . Con hứa mà. Mẹ hãy để con nghiên cứu. Hãy để con sống với niềm đam mê. Đừng giận dỗi cố chấp như thế. Con khổ tâm lắm.
Pisces♥Flame™ :: writes:thôi mà, cái gì rồi cũng sẽ qua như cơn gió, mọi chuyện buồn vui là điểm tựa để ta lớn lên. cố gắng lên nhá Tồ.
Tích cờ vờ writes:ừ cố, cố lên cho con nó khoẻ, cố thì cố
Mjss Tú Mẫm writes:ôi, con em chị. tâm trạng quá. chị thì mẹ chị mắng chị, lúc đầu còn nhẫn nhịn. về sau thì sửng cồ lên. hờhờ. xong òi lại thôi. đi đâu đó cho nguôi ngoai. thư giãn đê em.
Tích cờ vờ writes:nhưng mà em tủi thân lắm chị ạ T_T
t-p-c writes:Tồ! Nhớ nhé sau này có con cấm đc mắng nó như thế nhé hehe…trc mỗi khi mắng con thì nhớ lại những lúc bị mẹ yêu của Tồ mắng Tồ bi giờ ý. Cười lên cái nào, mẹ vẫn là mẹ mờ
Tích cờ vờ writes:không biết con có đủ tư cách làm mẹ không lão nhẩy?