Silver Linings Playbook & cái gì cũng hết

Tiêu đề film tiếng Việt thì khá là sến sẩm nhưng cũng không biết đặt 1 tiêu đề nào khác để phù hợp cho bộ phim :awww:

Tính từ tháng 1/2012 đến nay tức tháng 3/2013 thì đây là tiền vé đáng bỏ ra nhất của mình ngoài rạp. Thật may mắn là mình nhớ được ngày chiếu cuối cùng. Một bộ phim vừa khiến mình cười và rồi có thể khóc ngay được – yeah nó nằm trong list film yêu thích của mình from now :coffee:

Nội dung thì không có gì mới. Mô típ cũ nhưng mình thích cách quay của David. Cận cảnh hoặc cùng lắm là 2/3 thân. Góc quay cũng theo kiểu gí sát mặt diễn viên và ghi hình. Điểm cộng là cả Bradley lẫn Jennifer đều diễn tốt – keeping eye contact và nhập vai nên cách quay lại thêm hiệu ứng. Chưa kể nhịp độ của film dưa khán giả như đang từ não bộ của Pat mà nhìn ra cuộc sống vậy. Kiểu quay này ta gặp khá nhiều trong các bộ phim hình sự hoặc hành động. Trước đây, 500 summer days với nhịp quay nhanh, cách chuyển cảnh liên tục đã nhận được vô khối chỉ trích của khán giả romance. Nhưng với SLP, đây lại là 1 sự lựa chọn tốt cho 2 nhân vật chính đều là bệnh nhân tâm thần. Màu sắc trong film khá tối và toàn 1 màu trung tính – đen, xanh xám – trắng. Các màu tươi như đỏ, vàng, xanh lá … cũng được chọn thành tone màu trầm.

Mình xúc động trước hoàn cảnh của Pat – bị hoang tưởng, rồi lại bị vợ anh Nikkie cắm sừng. Mình cũng thích cách Tiff bày tỏ tình cảm với Pat sau khi họ ăn tối cùng nhau. Giả như mình có thể "tâm thần" như Tiff để phản ứng lại những gì mình phải chịu đựng cả trong công việc lẫn tình cảm. Tiff như ngôi sao băng rơi vào đời Pat. Và mình thấy, tình yêu, cũng cần sự tấn công dữ dội của người con gái. Tiff thật dũng cảm khi đâm vào đời Pat như thế. Nhìn vào gia đình Pat, thật kinh khủng khi có người bố lao vào cá độ và quá tin vào vận may.

Dance scene là giai đoạn mở nút thắt cho quan hệ hai người. Và mình cũng thích cái giây phút nực cười này :drunk: